Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Thế tiến thoái lưỡng nan của quan hệ lao động tại Việt Nam


Vừa rồi, trong quá trình nghiên cứu sửa đổi Bộ luật Lao động, phần liên quan tới giải quyết tranh chấp lao động tập thể và đình công, tôi đã tưởng tượng ra một kịch bản giả định như sau:
  • Thực hiện chính sách luân chuyển cán bộ, điều các nhà làm luật về lao động tới địa phương để phụ trách vấn đề quan hệ lao động và cho đi giải quyết một vụ đình công xem thế nào, xem họ có thể làm cho đình công xảy ra cũng như giải quyết nó theo đúng trình tự thủ tục mà luật quy định không 
  • Tương tự, điều chuyển những người vốn từ trước tới nay chuyên phụ trách lĩnh vực quan hệ lao động và giải quyết đình công ở địa phương ra Hà Nội làm công tác soạn thảo luật để xem họ sẽ viết phần về quan hệ lao động và giải quyết đình công như thế nào, xem họ có viết được luật theo trình tự mà họ vẫn thường làm trong thực tế không.
Và tôi cũng mường tượng ra kết quả là như thế này:
  • Những người "thực tiễn" sẽ lại viết luật đúng như bây giờ, bởi họ không thể viết khác đi được (nghĩa là sẽ lại viết ra một trình tự thủ tục mà sẽ không có một cuộc đình công nào đi theo).
  • Còn những người "luật học" thì cũng sẽ giải quyết đình công đúng như những gì đang diễn ra trong thực tiễn hiện nay (nghĩa là không theo luật) bởi họ cũng không thể làm khác đi được.